Đêm nào sau khi dỗ con ngủ xong anh cũng lên phòng thờ ngồi trước di ảnh vợ khóc. Đêm nào cũng thế lên đó chỉ để nói chuyện với vợ những câu chuyện không đầu không cuối.
Chị mất đột ngột quá khiến bất cứ ai cũng sốc và choáng vô cùng. Chẳng ai có thể nghĩ một người đang lành lặn, khỏe mạnh đến thế lại ra đi nhanh như vậy. Đến tận lúc ấy người ta mới nhận ra rằng đời người mỏng manh quá, sự sống và cái chết cái ranh giới đó thật gần.
Anh là chàng trai vô cùng yêu thương vợ con mình. Từ những ngày mới yêu nhau người ta cũng đã thầm ngưỡng mộ người phụ nữ như chị khi có được tình yêu với anh. Đời người lại chẳng ai lường trước được chữ ngờ. Anh thật sự không thể nào tin nổi rằng vợ mình lại mất.
Hôm đó vừa đi công tác về anh hay tin vợ phải vào viện sớm vì vỡ ối dẫn đến khó sinh. Vừa tới viện lao đến phòng vợ đã nghe tiếng mẹ mình khóc nức nở. Vợ anh đi rồi, đi thật rồi thậm chí còn không nhắn gửi được cho anh lời nào.
Anh nhìn vợ nằm im lìm trên giường bệnh càng thêm đau lòng. Anh gào lên:
– Tại sao, sao em không cố lên ở với bố con anh? Giờ em đi rồi anh phải làm sao đây, con chúng ta phải làm sao hả em?
– Thôi cậu à, đừng thế con bé đi rồi. – người bác kéo lấy tay anh an ủi, anh òa khóc ôm lấy thi thể vợ:
– Em nhẫn tâm lắm, em thật sự rất biết cách làm người khác đau lòng mà. Em là đồ độc ác đấy vợ à, anh sẽ giận em, giận thật lâu.
– Giờ con vừa sinh ra đã không có mẹ, bố con anh không còn có em biết làm sao đâu hả em?
Từng câu hỏi của anh như khiến con người ta thêm đau đớn. Từng câu hỏi xoáy sâu vào tâm can mỗi người. Ai đứng đó cũng phải rơm rớm lau vội giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mắt của mình. Mạnh mẽ sao nổi khi thấy cảnh tượng bi thương đến thế.
Ảnh minh họa: Internet
Người anh đờ đẫn không còn hay biết chuyện gì. Việc lo ma chay cho vợ cũng là do mẹ anh làm tất cả. Anh không còn đủ sức lực nữa, muốn chống chọi với mọi việc, không muốn tin sự thật này cũng không thể. Đám tang vợ xong xuôi gia đình anh đã quay trở lại công việc hàng ngày từ khi nào.
Đứa con nhỏ cứ khóc vì nhớ mẹ càng khiến anh đau đớn. Thế rồi, đêm nào sau khi dỗ con ngủ xong anh cũng lên phòng thờ ngồi trước di ảnh vợ khóc. Đêm nào cũng thế lên đó chỉ để nói chuyện với vợ những câu chuyện không đầu không cuối.
Đúng 49 ngày của vợ, bất ngờ vô cùng khi tấm ảnh trên bàn thờ bị đổ. Anh tiến tới dựng tấm ảnh lấy lên mới phát hiện có một tờ giấy nhỏ kẹp dưới đó. Anh nhìn từng dòng chữ vợ viết cho mình như muốn trọn nó vậy. Bức thư vợ anh nói rằng:
“Chồng à!
Khi chồng cầm bức thư này có nghĩa là vợ đã ra đi rồi. Trước nay vợ vẫn luôn tự hào về chồng vì có được một người chồng hết mực yêu thương vợ con như thế. Chỉ là vợ đoản mệnh không thể nào ở bên cạnh chồng được lâu hơn. Vơ phát hiện mình mắc bệnh ung thư nhưng nếu chữa trị thì ngay cả một đứa con chung với chồng vợ cũng không có làm được. Vợ đã thực hiện được trách nhiệm của một người vợ sinh cho chồng một đứa con. Còn nuôi con chắc phải nhờ chồng rồi. Hãy nuôi nấng con thật tốt chồng nhé. Sau này nếu có người phụ nữ nào tốt hãy đồng ý ở bên cạnh họ cùng chia sẻ mọi chuyện. Yêu chồng nhiều lắm! Vợ của chồng.”
Anh khóc không còn thành tiếng. Hóa ra vợ anh đã giấu toàn bộ mọi chuyện chỉ vì muốn sinh cho anh một đứa con. Bỗng nhiên sao anh thấy tự hào về vợ mình quá. Rồi sau này anh hứa sẽ nuôi con khôn lớn. Ngày con trưởng thành anh sẽ kể cho con nghe về mẹ mình, con đã