Tôi đành quay ra ngoài làm như không biết gì.
Cũng chỉ vì tôn trọng chồng mà thôi, trong túi có vài triệu, thôi coi như biếu ông.
Tuần trước chúng tôi đưa con về quê thăm bố chồng. Mẹ chồng mất lâu rồi, mối quan hệ giữa tôi với bố chồng khá lạnh nhạt. Gần một năm qua tôi không về thăm ông vì bận con nhỏ. Ông cũng có lên chơi với cháu được một lần thôi.
Chúng tôi về chơi 2 ngày cuối tuần. Vào buổi sáng trở lại thành phố, tôi từ dưới bếp đi lên thì tình cờ bắt gặp bố chồng đang lén lút mở túi xách của mình. Trong lòng trào dâng sự khó chịu nhưng dù sao cũng là bố của chồng, tôi không tiện vạch trần ông.
Tôi đành quay ra ngoài làm như không biết gì. Cũng chỉ vì tôn trọng chồng mà thôi, trong ví có vài triệu, thôi coi như biếu ông.
Cả quãng đường tôi bị say xe, chẳng còn tâm trí đâu mà kiểm tra túi xách. Lên đến nơi mới nhớ ra, mở ví xem mà tôi sững người phát hiện một cọc tiền lạ.
Tôi đếm được 10 triệu đồng với đủ mệnh giá tiền. Tất cả đồ đạc và tiền của tôi vẫn còn nguyên vẹn. Hóa ra sáng sớm nay bố chồng bỏ thêm tiền vào chứ không phải ông có ý đồ xấu. Vừa hổ thẹn vừa cảm kích ông.
Bố chồng không có thu nhập cố định, chồng tôi từng ngỏ ý mỗi tháng gửi thêm vài triệu cho bố thì ông lắc đầu. Ông ở quê làm thêm việc nọ việc kia kiếm tiền mưu sinh qua ngày. 10 triệu này chắc hẳn ông phải tiết kiệm khá lâu mới có được.
Tôi nghĩ ông sợ đưa tận tay thì các con sẽ từ chối, vì biết ông làm gì có tiền. Bởi vậy bố chồng mới lén lút bỏ vào túi xách của con dâu. Tôi kể lại cho chồng nghe, anh lập tức gọi về thì ông cười bảo là quà ông cho cháu, dặn chúng tôi mua đồ cho con.
Tôi rất cảm động trước tấm lòng của bố chồng. Hay là đón ông lên sống với con cháu, dù sao ông cũng chỉ còn có một mình. Nhưng tôi lại sợ xa thương gần thường, ở chung va chạm mâu thuẫn, lúc ấy lại mất tình cảm. Tôi băn khoăn quá, mong mọi người cho tôi một lời khuyên