Sang Nhật XKLĐ, ngày làm 12 tiếng m:ệ:t m:ỏi chỉ muốn về nước nhưng mẹ lại động viên tôi cố gắng, t:.iền kiếm được bao nhiêu tôi gửi hết về cho mẹ, sau 10 năm tôi bí mật trở về thì…

Mẹ kinh ngạc khi nhìn thấy sự hiện diện của tôi trong sân, bà đứng bất động vài giây rồi lao đến ôm chầm lấy tôi mà khóc than.

Dù tôi học giỏi nhất nhà nhưng kinh tế gia đình khó khăn nên không thể tiếp tục việc học. Vì vậy sau khi tốt nghiệp cấp 3, bố mẹ cho tôi đi xuất khẩu lao động ngay.

 

Suốt 10 năm qua, tôi chăm chỉ làm việc nơi đất khách quê người với mong muốn kiếm được khoản tiền lớn để về quê hương lấy chồng lập nghiệp. Để có được tiền, những năm qua tôi làm rất nhiều công việc, nặng nhẹ có cả. Mỗi ngày bạn bè tôi làm việc 10 tiếng, còn tôi toàn làm trên 12 tiếng để kiếm thêm thu nhập.

 

Năm đầu tôi gửi tiền cho mẹ trả nợ, mấy năm sau tôi nhờ mẹ giữ giúp, sau này về quê sẽ sử dụng đến. Khi thấy số tiền đã đủ, tôi cũng muốn về quê lập nghiệp nhưng mẹ luôn động viên tôi cố gắng làm thêm ít năm nữa, bởi về quê cũng chẳng tìm được công việc nào lương cao như thế.

Nghe lời động viên của mẹ, tôi cố gắng làm đến năm thứ 10. 1 tháng trước, thấy thường xuyên đau bụng, tôi cứ nghĩ là do bệnh dạ dày tái phát nên chủ quan không đi khám. Đến khi cơn đau mỗi ngày nhiều hơn khiến tôi không thể ngủ ngon, không thể làm việc được, cuối cùng tôi mới xin nghỉ làm một buổi để khám bệnh.

 

Nghe lời động viên của mẹ, tôi cố gắng làm đến năm thứ 10. (Ảnh minh họa)

 

Nghe lời động viên của mẹ, tôi cố gắng làm đến năm thứ 10. (Ảnh minh họa)

Lúc bác sĩ thông báo tôi bị ung thư gan giai đoạn cuối thì thật sự suy sụp. Tôi đã khóc suốt từ bệnh viện về đến phòng trọ. Sau đó, tôi báo cáo bệnh tình với công ty, xin nghỉ việc, rồi về nước.

 

Tôi không muốn người thân nhìn thấy thân hình tiều tụy bệnh tật của mình nên không báo cho ai biết chuyện về nước hẳn. Về đến cổng, tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ngôi nhà cũ cấp 4 không còn nữa, thay vào đó là nhà 2 tầng to cao đẹp nhất làng.

 

Mẹ kinh ngạc khi nhìn thấy sự hiện diện của tôi trong sân, bà đứng bất động vài giây rồi lao đến ôm chầm lấy tôi mà khóc than:

 

“Tại sao con về không báo trước để mọi người ra đón? Sao con gầy gò ốm yếu quá thế này, mẹ nhìn mãi mới nhận ra”.

Tôi hỏi mẹ xây nhà từ bao giờ, sao không thấy nói gì với con gái. Bà ngậm ngùi một lúc rồi nói:

 

“Em trai con cứ đưa bạn gái về nhà chơi là hôm sau người ta hủy kết bạn. Bởi các cô ấy chê nhà mình nghèo, không có tiền xây nổi ngôi nhà đàng hoàng. Cuối cùng bố mẹ quyết định dùng hết số tiền con gửi về để đập bỏ nhà cũ, xây nhà mới cho em trai con lấy vợ. Nhà mới làm xong vài tháng, em con có bạn gái luôn đấy”.

Bà đứng bất động vài giây rồi lao đến ôm chầm lấy tôi mà khóc. (Ảnh minh họa)

Bà đứng bất động vài giây rồi lao đến ôm chầm lấy tôi mà khóc. (Ảnh minh họa)

Nếu như sức khỏe tôi còn bình thường, việc bố mẹ tự tiện lấy tiền của con gái, chắc tôi sẽ gào khóc đau khổ. Bởi đó là số tiền mà tôi đánh đổi cả tuổi thanh xuân mới có được. Nhưng giờ đây tôi mang trong người căn bệnh hiểm nghèo, sống chết đếm từng ngày nên chẳng còn thiết tha đến tiền bạc nữa. Nếu tiền làm cho người thân hạnh phúc thì tôi cũng sẵn sàng đưa hết cho mọi người.

Em trai tôi làm nghề y sĩ, nhìn thấy sắc mặt tôi không được tươi sáng nên luôn miệng hỏi có mắc bệnh gì không. Em ấy nghi ngờ sức khỏe của tôi có vấn đề và khuyên đi khám.

Bệnh của tôi ở giai đoạn cuối nên không muốn giấu giếm gì nữa. Mẹ tôi đã khóc ngất khi biết con gái bị ung thư. Tôi thương bố mẹ lắm, chỉ mong ông bà về già được sống an nhàn.

 

Tôi căn dặn với vợ chồng em trai phải chăm sóc bố mẹ tốt mới xứng đáng sống trong căn nhà mà chị đã phải đánh đổi sức khỏe để có được. Tôi lấy hết số tiền tiết kiệm được đưa cho bố mẹ dưỡng già. Thế nhưng bố mẹ không nhận và ép tôi dùng nó để chữa bệnh.

Tôi cười đau khổ nói:

“Giai đoạn cuối rồi chữa cũng chẳng khỏi được, con để tiền đó cho bố mẹ dưỡng già còn giá trị hơn”.

Nghe tôi nói thế, mẹ ôm chặt lấy con gái khóc nức nở và tự trách bản thân đã cố gắng ép tôi làm việc vất vả những năm qua. Nếu được quay trở lại quá khứ, mẹ sẽ không cho tôi đi làm xa nhà nữa. Nhưng tất cả đã quá muộn rồi.